Người theo dõi

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2020

XIN ĐỪNG TRÁCH MÙA THU

 

Có bao giờ anh tự hỏi tại sao ?
Huế vào thu lại dịu dàng đến thế
Từng gam màu hài hòa theo nét vẽ
Thành bức tranh thủy mặc đẹp lạ thường.

Huế mơ màng trong khói sóng dòng Hương
Như cổ tích ngày xưa Mẹ kể
Cung điện nguy nga, đền đài tráng lệ
Thu từng thu đã hằn dấu rêu phong.

Huế thu vàng cho áo lụa mênh mang
Lưa thưa nắng, gió mang về niềm nhớ
Trời man mác gợi nỗi sầu cô lữ
Người xa xăm để Huế lạnh se lòng.

Chiều thu mưa, mưa từng giọt lâm thâm
Ướt ai mô răng mắt hoe hoe đỏ
Nào phải mùa thu gieo sầu gieo khổ
Tại Huế buồn xin đừng trách mùa thu.

Nguyệt Quỳnh

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2020

HUẾ ĐÃ VÀO THU

 













Huế bây chừ trời cũng đã vào thu 
Em kể anh nghe mùa thu của Huế 
Thu về đến áo tím sầu rưng lệ 
Gió hiu hiu gợn sóng bến sông buồn ... 

Sáng mờ sương lãng đãng khói dòng Hương 
Trong khói sóng thấp thoáng thuyền ai đó 
Thuyền về mô răng chở đầy thương nhớ 
Nặng mái chèo sóng sánh nước nghiêng chao ! 

Sáng mùa thu nón lá ngữa lời chào 
Cho suối tóc nhẹ vờn theo cơn gió 
Có chi mô, tóc rối chờ ai gở 
Để nắng hờn trêu ghẹo má em xinh ! 

Thu bước qua thương mấy nhịp Trường Tiền 
Mây lơ đãng thả thơ vào cho Huế 
Sáng hôm ni có nụ cười rất khẽ 
Lúm đồng tiền răng thương dữ rứa tê ... 

Huế vào thu như thiếu nữ dậy thì 
Vừa e lệ vừa dịu dàng thuỳ mị 
Anh đã hay mùa thu về chưa hỉ ? 
Aó tím buồn man mác một trời thương ... 

Nguyệt Quỳnh