Mùa hạ cuối vẫn còn đó dư hương
Cùng tiếng ve nơi sân trường mãi nhớ
Anh đã nói " Tiếng ve sầu nức nỡ
Bởi đời ve ngắn lắm phải không em ? "
Bao tháng ngày ẩn giấu thật im lìm
Rồi rủ xác khi hát bài " Ly biệt "
Anh yêu ve như yêu mầu tím biếc
Man mác buồn dáng dấp của Huế thơ !
Hạ ươm nồng em về với Huế xưa
Trưa mùa hạ trốn Me không chịu ngủ
Hồ Tịnh Tâm mình làm nơi gặp gỡ
Mùi hương sen thoang thoảng mái tóc mềm ...
Hoa sen hồng phơn phớt bờ môi em
Tình vừa nở tựa đoá sen tinh khiết
Nụ hôn đầu ướp hương sen ngọt lịm
Em thẹn thùng , dị quá má hây hây !
Cuối hạ rồi lưu luyến phút chia tay
Hương sen Huế vẫn như còn neo giữ
Để xa quê lòng mãi hoài thương nhớ
Hương mùa sen vương vít bước chân ai !
Nguyệt Quỳnh
Những búp xanhVươn mình trên mặt nướcTrời tháng nămĐánh thức một mùa senTừ xa xămTrở thành một thói quenLửa tháng nămGọi sen hồng trở dậy...Sen mơ màngKhi nắng vàng rực cháyHương nhẹ nhàngQuyện trong gió thắng nămTrưa Tịnh TâmCũng dịu bớt oi nồngTrời tháng nămĐượm mùi hương sen Huế !Mùa hạ vàngNgoài màu hoa phượng vĩHuế đài trangBởi những đóa sen hồngHoa trắng trongDẫu vẫn lấm mùi bùnNhư tâm hồnHuế mãi luôn son sắt
Nguyệt Quỳnh
Huế nơi tôi đã sinh raCó một tuổi thơ êm đềm hạnh phúcĐã ghi vào ký ứcKhó quên...Nơi đó thật bình yênDưới chân núi Ngự là nhà của NgoạiNgôi nhà có nhiều cây ăn tráiMỗi cuối tuần theo ba mẹ về thăm.Ở cái tuổi lên sáu, lên nămThật nhiều trò chơi... trốn tìm, bịt mắtNhững bụi sim là nơi ẩn nấpMiệng đứa nào cũng tím ngắt màu sim.Có một lần Cậu cõng tôi trên lưngTữ đĩnh núi chạy ào ào xuống dốcHai cậu cháu lăn cù cù xuống đấtCậu hoảng hồn khi cháu bị trầy da.Những đứa bạn của tuổi ấu thơVới những cái tên thật ngộ nghĩnhNgoại bảo để cho dễ nuôi chóng lớnThật hiền lành và cũng thật dễ thương.Và bây chừ đều lưu lạc tha phươngKhông biết ai còn, ai đã mấtNhưng kỷ niệm vẫn vẹn nguyên trong ký ứcTuổi thơ ơi, đã nuôi dưỡng tâm hồn.Núi Ngự một góc nhỏ của miền ký ức tuổi thơ.Nguyệt Quỳnh